Năm 1998, tôi viết tác phẩm “Lãng Mạn Pháp Luật” để cảnh báo cho người dân tránh rơi vào tình cảnh “Vô phúc đáo tụng đình”, đặc biệt là pháp đình mà chúng ta đã và đang trải qua. Nghĩa là, tôi có đủ kiến thức và từng trải để thấu hiểu tình trạng vô phúc đáo tụng pháp đình XHCN. Vì thế, ngay từ đầu, tôi đã hết sức tránh rơi vào tình cảnh phải kiện tụng Konica Minolta và Sao Nam ra tòa. Nhưng số phận thật là trớ trêu: Người tính không bằng trời tính – “Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên!”.
Khi biết mình bị lừa phải mua hai chiếc máy với giá quá cao, tôi xuất chiêu để lấy lại những gì đã mất. Tôi hiểu rất rõ là bọn lừa đảo này không dễ đầu hàng – móc họng ói ra số tiền mà chúng đã chia chác. Có khi phải trấn nước hoặc dọa dùng vũ khí nguyên tử, may ra, chúng mới ói ra số tiền lớn mà chúng đã hí hửng nuốt qua khỏi cổ họng. Vì vậy, tôi đã âm thầm điều tra thu thập chứng cứ. Tôi thuê người vào vai các công ty khác nhau để thu thập các báo giá cuội của Konica Minolta và các đại lý do chúng ủy quyền báo giá cuội. Đặc biệt, tôi đặt cọc 100 triệu để mua chiếc máy C1100 với giá 1tỉ 289 triệu đồng từ Công ty STS – một đại lý được ủy quyền khác của Konica Minolta Việt Nam. Tôi chụp hình chiếc máy C1100 này để làm bằng chứng so sánh với chiếc máy mà tôi đã bị lừa phải mua với giá 3 tỉ 409 triệu đồng từ đại lý Sao Nam.
Sau khi thu thập chứng cứ gian dối, 14 giờ ngày 25/07/2015, tôi gửi công văn qua email cho Ông Đào Việt Linh – Trưởng phòng kinh doanh và ông Trần Vũ – Giám đốc Công ty Konica Minolta Việt Nam và ông Trần Kim Chung – Giám đốc Công ty Sao Nam, nói rõ là tôi đã bị lừa và đã thu thập được các chứng cứ. Lập tức, ông Đào Việt Linh và ông Trần Kim Chung hẹn gặp tôi để dàn xếp. 16 giờ ngày 25/07/2015, chúng tôi đã gặp nhau ở quán Cánh Buồm, số 8 đường Lê Ngô Cát, Quận 3. Tại đây, tôi đưa các bằng chứng gian dối và một thẻ thanh tra thuế và nói rằng: “Tôi đã từng là một thanh tra thuế thượng thừa và là một luật sư từng trải. Với những bằng chứng này, tôi có thể đánh các anh lên bờ xuống ruộng – từ thuế, truyền thông, dân sự đến hình sự. Các anh nên trả tiền lại cho tôi để lấy máy về. Tôi vẫn sẽ tiếp tục hợp tác với Konica Minolta để làm ăn theo mặt bằng giá của Công ty STS”. Trong lòng tôi rất giận nhưng tôi vẫn giữ sự đằm thắm, nhẹ nhàng thuyết phục để họ khắc phục hậu quả. Ông Trần Kim Chung thì tỏ vẻ bình tĩnh nhưng hai hàm răng run lập cập, còn ông Đào Việt Linh thì mặt xám ngắt. Ngay lúc đó, ông Đào Việt Linh gọi điện cho ông Phan Quan Phú – phó Giám đốc Công ty STS, để kiểm tra thông tin về việc chiếc máy C1100 đã bị tôi đặt cọc mua.
Tôi nâng ly mời ông Đào Việt Linh và ông Trần Kim Chung như không có chuyện gì xảy ra. Ông Đào Việt Linh và ông Trần Kim Chung hứa với tôi là sẽ báo với cấp trên để thu hồi cả 2 chiếc máy mà Sao Nam đã bán cho chúng tôi. Tôi nhẹ cả người vì mình đã đạt được mục đích mà không cần một cuộc chiến tranh. Bất chiến tự nhiên thành là đỉnh cao của nghệ thuật chiến tranh mà. Không ai muốn chiến tranh, bởi chiến tranh đâu phải trò đùa?
Nhưng thật không ngờ, vì quá sợ hãi, ông Trần Kim Chung đã thuê Luật sư Bùi Quang Nghiêm làm thủ tục thu hồi máy và nhờ Luật sư Bùi Quang Nghiêm cấp bách gọi cho tôi … (Trích từ “Kế Hoạch Bắt Đền 10 Triệu USD”, còn tiếp)
Bình luận