– Anh đợi tôi hỏi lại chỗ Tòa án Quảng Ngãi. – ông Trần Mẫn từ tốn, dịu dàng.
– Cám ơn anh. Tôi đợi anh. Chúc anh sức khỏe và làm tốt công tác.
Qua thái độ của ông Trần Mẫn, tôi cảm nhận rằng chiêu và chước của mình đã có tác dụng. Tuy nhiên, tôi vẫn phải dự liệu các tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Tôi đã dấn thân tranh đấu cho Lâm Ngữ Thành được xuất cảnh hợp pháp nhưng tự nhũ rằng mình phải kín võ, nếu không, có thể bị đánh ngược.
Tôi báo cáo vụ việc với Ban chủ nhiệm Đoàn Luật sư tỉnh Bình Phước, nơi tôi đang là thành viên. Thời kỳ đó, Luật sư hành nghề phải báo cáo vụ việc qua Ban chủ nhiệm để lấy giấy giới thiệu và đóng phí. Mỗi giấy giới thiệu đóng phí năm chục ngàn đồng, mỗi vụ tham gia tố tụng đóng hai trăm ngàn đồng. Khi nghe tôi trình bày ý định sẽ kêu đến quốc hội – theo cách kéo cờ tiến vào trụ sở quốc hội – thì Ls Hoàng Kim Vinh, chủ nhiệm đoàn, chỉ cười hiền và khuyên tôi nên cẩn thận. Tôi gặp Luật sư Nguyễn Quốc Minh, phó chủ nhiệm đoàn, để lấy giấy giới thiệu.
Khi nghe tôi đề nghị cấp giấy giới thiệu để đi các nơi, đặc biệt là ra Đà Nẵng để gặp ông Trần Mẫn lần nữa thì Luật sư Minh nói:
– Nguy hiểm quá Kim à. Ông Mẫn là em vợ ông Chi, đang là trưởng ban nội chính trung ương, đang nắm cả bộ máy công an, kiểm sát, tòa án. Nếu Kim đến gặp, lỡ ông Mẫn tức giận về chuyện bị bêu lên báo, yêu cầu công an bắt Kim thì sao? Để tôi cùng đi với Kim. Nếu có gì sai trái thì có ban chủ nhiệm đoàn can thiệp.
– Thôi anh. Em đi một mình được rồi.
– Tùy Kim, nhưng Kim nên nhớ, muốn tiến công phải lo phòng thủ. Không phòng thủ là chết đó !
Tôi cảm ơn Luật sư Nguyễn Quốc Minh, lấy đủ các giấy giới thiệu, rồi thu xếp lên đường với một kế hoạch có thể sẽ phải kéo cờ – trương biểu ngữ tiến vào trụ sở quốc hội.
Tôi muốn tạo áp lực để ông Trần Mẫn nhanh chóng giải quyết đơn nên tôi và Lâm Ngữ Thành đến khách sạn ở Đà Nẵng nằm chờ ông Trần Mẫn trả lời. Từ khách sạn, tôi viết một lá thư riêng với lời lẽ khiêm tốn gửi ông Trần Mẫn. Tôi đến trụ sở tòa phúc thẩm số 32 đường Bạch Đằng, nhờ cô Nguyễn Thị Thanh Thủy – nhân viên văn thư của tòa phúc thẩm – chuyển lá thư này đến tận tay ông Trần Mẫn. Tôi về khách sạn nằm chờ.
Sáng hôm sau, tôi nhận được điện thoại của cô Thủy thông báo cho biết là ông Trần Mẫn sẽ tiếp tôi vào lúc 14 giờ chiều nay. Tôi mừng và hồi hộp.
Đúng giờ hẹn, tôi đến tòa phúc thẩm. Một bầu không khí vui vẻ, thân thiện hiện ra trước mắt tôi. Bàn tiếp khách có nước ngọt, nước suối. Ông Trần Mẫn tiếp tôi và Lâm Ngữ Thành như tiếp người thân quen. Các thủ tục chấp nhận ủy quyền và công văn giải tỏa ngăn chặn xuất cảnh đã được ông chuẩn bị sẵn. Thư ký làm thủ tục giao cho Lâm Ngữ Thành. Còn tôi, được ông Trần Mẫn mời lên phòng riêng để trao đổi. Khi chỉ có hai người, ông Trần Mẫn nói rằng, “vụ việc đơn giản nhưng vì anh quá nhiều việc nên anh không kịp xem hồ sơ mà chỉ nghe thư ký báo cáo”. Rồi ông tâm tình rằng, trước đây, anh chiến đấu gian khổ cũng vì nhân dân, hiện nay, anh cũng tiếp tục cống hiến phần còn lại của đời mình. Chiến tranh đã lùi xa. Việc tạo thuận lợi để người dân được xuất cảnh theo nguyện vọng đã là chính sách của Đảng và nhà nước, anh thực hiện mà không cần nghĩ ngợi gì. Bất giác, trong lòng tôi dâng lên niềm thương cảm. Ông ngồi đó, với khuôn mặt phúc hậu, tâm tình với tôi như với một người em cùng chiến hào. Kỷ niệm một thời gian khó trong chiến tranh lại hiện về trong tôi. Tự nhiên, tôi cảm thấy ân hận vì đã viết một bài báo phê phán ông với những lời lẽ rất nặng nề.
Ngày hôm sau, tôi vào Quảng Ngãi. Tôi cùng Lâm Ngữ Thành đến phòng xuất nhập cảnh của Sở Công an. Lâm Ngữ Thành vào gặp anh Vũ Xuân Viên để nộp giấy giải tỏa ngăn chặn. Còn tôi, ngồi bên ngoài để đợi, khi cần thì sẽ ứng phó. Tôi nghĩ rằng ông Trần Mẫn mà đã bị tố cáo trên mặt báo thì không anh công an nào lại dại dột làm khó thêm chuyện này. Anh Vũ Xuân Viên đã giải quyết trả hộ chiếu cho Lâm Ngữ Thành. Khi biết tôi ngồi bên ngoài chờ Lâm Ngữ Thành thì anh Viên đã ra chào và bắt tay tôi. Chúng tôi cười nói vui vẻ. Chiều hôm ấy, tôi cùng Lâm Ngữ Thành tổ chức một bữa tiệc liên hoan nhẹ để chia tay, mừng Lâm Ngữ Thành được xuất cảnh. Anh Viên có đến dự chia vui cùng chúng tôi. Tôi đã đạt được mục đích mà không cần phải “Trương biểu ngữ tiến vào trụ sở quốc hội” như đã dự định ban đầu.
Em Lâm Ngữ Thành đã đến được nước Mỹ, mang theo 50 tờ báo pháp luật có đăng bài viết của tôi. Em coi đó như là kỳ tích gian khó mà em đã từng phải trải qua. Thời gian đầu, thỉnh thoảng, em có gọi điện hỏi thăm tôi. Sau đó một thời gian thì bặt tin. Tôi gần như quên hẳn em. Rồi một hôm, em Thành lù lù đến thăm tôi. Chúng tôi vui mừng gặp lại nhau. Em kể cho tôi nghe đủ thứ chuyện. Tôi hỏi Lâm Ngữ Thành:
– Em đang làm gì bên Mỹ?
– Dạ em làm Neo (nail).
– Làm Neo là làm cái chi?
– Làm Neo là làm móng tay móng chân đó anh!
– Có khá không?
– Khá lắm anh.
– Em về ở bao lâu?
– Khoảng một tháng anh à. Chuyến này em về quê kiếm vợ đây. Ở bển khó kiếm quá!
– Bây giờ, em là Việt Kiều hồi hộp rồi!. Chắc có nhiều em mê lắm, dễ kiếm vợ thôi mà ! – Tôi vừa cười, vừa chọc.
Em Thành tặng tôi một chiếc đồng hồ đẹp và cho con gái của tôi, bé Titi, hai trăm đô la Mỹ. Tôi chỉ nhận chiếc đồng hồ và nói với Lâm Ngữ Thành rằng, “bây giờ anh đã giàu, anh không muốn nhận tiền của em. Anh muốn em dành tiền này để giúp người khác còn khó khăn hơn anh”. Em Thành đã cho tôi địa chỉ, điện thoại và dặn rằng, khi nào qua Mỹ thì gọi cho em. Nhưng rồi, tôi để mất số liên lạc của Thành. Năm 2010, lần đầu đến nước Mỹ để tìm trường học cho bé Titi, cô đơn và bỡ ngỡ, nhưng tôi không gọi được cho Thành. Thay vào đó, tôi lại được những người chưa từng quen biết, cũng là người Việt của mình đã định cư ở Mỹ, giúp đỡ, hướng dẫn tận tình. Bây giờ, bé Titi đã có 10 năm học tập ở nước Mỹ và tháng 6 này là tốt nghiệp đại học. Thật là:
“Giúp người, người lại giúp ta
Làm ơn chẳng thiệt đâu mà vội lo.”./.
Năm Lúa Lương Vĩnh Kim và con gái Lương Quỳnh Mai đến nước Mỹ năm 2010
Bình luận